Em à. Anh… yêu… em… yêu rất nhiều. Hôm nay, mình yêu nhau nhé!
- Anh đang đùa em phải không? Hôm nay là cá tháng Tư mà. Em biết rồi. Chẳng một ai tỏ tình như vậy cả. Chí ít thì cũng phải một bông hồng, chàng trai quỳ xuống chân cô gái và nói: “Yêu anh nhé!” Anh thật là… (Em mỉm cười quay mặt đi.)
- Ừ! Cũng được. Anh đúng là đồ ngốc. Nếu muốn tỏ tình thành công, anh phải dắt cô gái tới một nơi thật lãng mạng, với ánh nến và những bản nhạc du dương, rồi bất ngờ đặt chiếc nhẫn vào thức ăn của cô ấy.
- Em cũng giàu trí tưởng tượng đấy chứ nhỉ? Đấy chỉ là trò của trẻ con thôi. Ngốc à.
- Thế thì… anh phải dắt cô ấy đến bên bờ biển với dòng chữ to đùng “Anh yêu em nhiều lắm!” Có phải anh đang tập dượt với em để tỏ tình với chị nào đúng không? Anh cứ khai thật đi, không phải giấu, em sẽ làm quân sư tình yêu cho anh. Em – 20 tuổi và chưa yêu bao giờ nhưng em có kinh nghiệm đầy mình.
- Lại là những thứ trên phim Hàn Quốc chứ gì?
- Chứ sao! Anh không biết à? Con gái hay mộng tưởng lắm, chỉ thích lãng mạn thôi.
- Em nghĩ nhiều quá rồi! Mà em chẳng đồng ý làm người yêu anh hôm nay rồi còn gì. Vậy chúng ta hẹn hò nhé!
- Ok. Cá tháng Tư mà.
- ...
Lần đầu tiên, chúng ta cùng nắm tay nhau lang thang trên những con phố đầy lá vàng rơi. Lần đâu tiên chúng ta cùng nhau đi xem phim. Lần đầu tiên em gục lên vai anh ngủ một cách ngon lành. Ánh nắng tháng Tư dịu nhẹ in rõ khuôn mặt em - khuôn mặt có phần trẻ con so với cái tuổi đôi mươi. Đôi môi em khẽ mỉm cười. Hàng lông mi cong vút. Tất cả đều in đậm trong trái tim anh. Anh thầm ước thời gian ngừng trôi, để anh giữ mãi khoảnh khắc này. Anh khẽ thì thầm “Ngốc à, anh yêu em nhiều lắm!”.
Anh ước em có thể nghe được những lời yêu thương từ trái tim anh. Hay em nghe mà cố tình làm ngơ vậy?
Em nghe lời tỏ tình của anh trong gió…
Gục đầu trên vai anh ngủ, em nghe lời ai đó nói rằng “yêu em”. Em thầm mong đó là anh. Nhưng bất chợt em nhận ra: Em - một đứa con gái không có tài năng gì đặc biệt, không xinh đẹp mà cũng chẳng thông minh, thậm chí hơi ngố nữa. Em - không biết vẽ như chị Quỳnh - họa sĩ mà anh hay kể, em không có tâm hồn lãng mạn như chị Ly - nhà văn, bạn học của anh thời cấp 3, em cũng không biết nấu những món ăn ngon. Em - một con bé 20 tuổi, với chiều cao khiêm tốn, mỗi khi bên anh trông rất khập khiễng, cứ như một đôi đũa lệch. Em - đứa con gái với mái tóc tém cắt lởm chởm, và cái mũi tẹt đáng ghét... Làm sao có thể mong mình được anh yêu.